Monday, September 12, 2011

Giấc mơ của mẹ

Nem năm nay vào lớp một, không biết có phải là giấc mơ đang thành hiện thực ?

Mẹ rưng rưng nghẹn ngào hôm đi đăng ký cho con vào lớp 1, chọn trường làng đúng tuyến, với chủ trương là xóa nạn mù chữ, kiểu gì trường cũng phải nhận. Mẹ chắc mẩm là hôm khai giảng thể nào mẹ chắc là khóc cũng to lắm.

Đến ngày tổng duyệt khai giảng, nhìn thấy con đi đầu lớp (vì con thấp nhất lớp mà) được cô giáo chủ nhiệm cầm tay dắt, mẹ nghẹn ngào rưng rưng. Mẹ thấy con cũng nhìn lên phía sân khấu nhìn các anh chị lớp trên đánh trống chào cờ. mẹ thầm nghĩ, ah, thì ra con cũng biết nhìn về sân khấu đấy. không hiểu con hiểu được đến đâu nhỉ ?

Nhưng đúng hôm khai giảng thật thì con lại không chịu đứng vào hàng cùng các bạn. Con khóc và la hét nên cô giáo phải cho con vào lớp. Mẹ nhận nhiệm vụ quay camera chụp ảnh cho lớp nên không có thời gian dành riêng cho con. Cầu mong con sớm hòa nhập với môi trường mới, với các bạn mới.

Chắc chắn đi học lớp 1 là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời con. Sau khai giảng, ngày đầu con cắn bạn rớm máu, mẹ bạn gọi điện cho mẹ và cô giáo thông báo. Ngày hôm sau con đẩy hai bạn từ trên bàn xuống đất. May quá lại trời lạy phật hai bạn không bị sao, chỉ khóc nhè vì bị bất ngờ thôi. Mẹ đã quán triệt tư tưởng với cô giáo, sẽ xử lý con nghiêm minh để con nhớ và tự điều chỉnh. Mẹ biết con không muốn làm bạn đau, vì con luôn nói thế. Vậy lý do con tấn công bạn chắc chắn là con chưa học được cách tự kiềm chế và tự điều chỉnh bản thân.

Con đi học mà mẹ lúc nào cũng như ngồi trên đống lửa, lo nghĩ không biết hôm nay con có vui, con có thích lớp học, bạn bè và cô giáo không? con có biết làm theo các hoạt động của lớp không? con có bịt tai nhiều không? con có biết nhắm mắt để tránh nhìn những thứ gây cho con cảm giác sợ hãi không? con có cảm thấy khó chịu không?



Ôi con trai ơi, con cố gắng lên nhé !